Bên bờ vai phải của anh (2)
Tác giả: Kokoro Ai
P/s: Có cảm giác Fic của bạn quá u tối rồi chăng? =))
Phần 2
Đó là khoảng
thời gian khó khăn nhất, khoảng thời gian mà tôi nhận thức rõ ràng trong cuộc đời
sau này của Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ không còn Vương Tuấn Khải nữa. Tôi biết anh
sẽ quay lại, nhưng hai ta cũng chẳng thể trở lại như xưa được nữa. Anh không thể
trở lại làm cậu thiếu niên trong kí ức của tôi, cũng như tôi không còn nhận thức
được đâu mới là bản thân mình.
Thời gian
đó tôi lao vào đóng phim, ra single, album. Nhiều người dự đoán sau này Dịch
Dương Thiên Tỷ sẽ làm một cái gì đó chuyên về dance, nhưng họ đã lầm. Anh ra
đi, Vương Tuấn Khải không ở Trung Quốc nữa nhưng không có nghĩa là những cảm
xúc anh để lại cho tôi cũng đi theo anh, nếu được vậy phải chăng với tôi mọi thứ
sẽ dễ dàng hơn? Tôi sợ dance, mỗi lần nhảy tôi lại không tự chủ được nhìn sang
bên cạnh mình và ở đó KHÔNG CÓ AI, sẽ không có ai đứng bên cạnh chăm chú nhìn
tôi bằng ánh mắt dịu dàng, sẽ không có ai khi tôi nóng đưa khăn giấy cho tôi,
khi tôi lạnh sẽ cầm tay tôi, khi tôi lo lắng sẽ không có ai nói “mọi chuyện sẽ ổn
thôi” và cứ mỗi lần như thế tôi tưởng như có một con dao găm vào lồng ngực tôi,
máu tươi đầm đìa.
Nếu không
đóng phim thì chắc chắn ngày mai trại tâm thần sẽ có thêm một thành viên mới –
từng là thần tượng. Đúng vậy, tôi sẽ phát điên với những cảm xúc, suy nghĩ của
chính mình. Nhưng qua đó, tôi cũng khám phá ra được những khả năng khác của bản
thân.
Đã có lúc, tôi
nghĩ rằng, Dịch Dương Thiên Tỷ không thể không có Vương Tuấn Khải.
Và sự thật
đã chứng minh, không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt.
Đã có lúc,
tôi từng nghĩ, tôi không thể quan tâm, yêu thương bất cứ ai nhiều như đã từng
yêu thương anh.
Rồi một
ngày, cái người mà tôi tưởng không tôn tại ấy đã xuất hiện. Ai-chan, cô gái
mang trong mình dòng máu Nhật- Anh, một người có rất nhiều điểm tương đồng với
tôi. Ai-chan thông minh, Ai-chan mạnh mẽ, Ai-chan là người con gái mà không người
nào trên thế gian này không thể không có cảm tình sau khi tiếp xúc dài lâu và
quan trọng nhất Ai-chan không yêu tôi. Thật nực cười đúng không? Có thằng con
trai nào muốn bạn gái mình yêu thằng khác không? Nhưng nếu Ai-chan yêu tôi có lẽ
tôi sẽ chẳng bao giờ dám nói chuyện với cô ấy, tôi không muốn làm tổn thương một
người con gái tốt như Ai-chan, vì dù cô ấy có tốt đến đâu tôi cũng không thể
yêu Ai-chan được! Tôi từng có cảm giác, nếu mọi người thế gian này bao gồm cả
thần thánh khiến một người con gái như Ai-chan phải đau đớn, thì thần thánh cũng
đáng bị trừng phạt.
Nhưng trớ
trêu thay, kẻ khiến Ai-chan phải đau đớn, tuyệt vọng lại tồn tại và tình cảm của
cô ấy chẳng khác nào một khối u của xã hội, bị người đời nguyền rủa, ghê tởm.
-Tớ ghét
cái xã hội này! Cái xã hội mà cậu giống như mọi người cậu sẽ được gọi là tốt
còn ngược lại, nếu việc cậu khác người, cậu sẽ bị họ coi chẳng khác nào cặn bã.
-Ừ! Tớ cũng
nghĩ thế!
Ai-chan và
tôi đều cần một chỗ dựa, đều cần một “viên thuốc giảm đau” vì thế chúng tôi đến
với nhau. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, kể từ ngày anh đi tôi thật
sự cảm thấy vui vẻ, nhưng liệu tôi có hạnh phúc? Ai-chan có thể là “viên thuốc
giảm đau” dành cho tôi, nhưng cô ấy không thể lấp đầy được sự trống rỗng ngày một
lớn dần trong thế giới của tôi.
Một vài năm
sau, khi tôi ngỡ rằng tôi đã có tình cảm với Ai-chan, đã thật sự yêu thương cô ấy
bằng cả trái tim mình, khi hình ảnh về anh trong tôi chỉ còn là những giấc mộng
dài, nhạt nhòa thì anh trở về.
Ngày anh trở
về, buổi chiều hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, cơn mưa bất chợt xuất hiện,
tí tách trên mái hiên của ngôi nhà. Tôi gặp lại anh.
-Bất ngờ
không Thiên Tỷ?
Vương
Nguyên xoa xoa ly rượu trong tay, ánh mắt tập chung vào sau lưng tôi
-Miyano
không đến hả?
-Ừ!
-Hai cậu cãi nhau
à?
-Cậu điên à?
Tôi cũng không nhớ rõ cuộc hẹn trong quán café
ngày hôm đó, đọng lại trong kí ức tôi chỉ còn lại hình ảnh anh mỉm cười và nói
“Đã có quá nhiều chuyện xảy ra nhỉ”. Trước kia tôi từng tưởng tượng ra ngày tôi
gặp lại anh, tôi sợ anh và tôi sẽ trở thành hai con người xa lạ, sợ vẫn hai chiếc
răng khểnh ngày ấy nhưng với tôi chúng xa vời chẳng khác nào viên đá quý trong
tủ kính nhưng hiện tại trong tôi mọi nỗi đau đã hóa thành hư vô, mọi rối ren
trong lòng cũng được tháo bỏ, nụ cười của anh khiến ngay cả cơn mưa cũng trở
nên vui vẻ. Đó cũng là lúc tôi quyết định chấp nhận hành trình mười năm của chúng
tôi trở thành kí ức, chấp nhận từ bỏ bầu trời đã gắn liền với thanh xuân của tôi.
Cho đến tận bây giờ, dưới những khoảng trời riêng biệt tôi vẫn tự hỏi, liệu anh có còn nhớ về những ngày tươi sáng ấy??…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét