Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

[One short] Bệnh sạch sẽ

Bệnh sạch sẽ



Tác giả: Kokoro Ai

Couple: Khải Thiên là vương đạo a =))

Thể loại: Siêu ngắn, còn lại tùy cảm nhận.

Lảm nhảm: U tối nhiều quá rồi, giờ sáng lên thôi =))



Người người nhà nhà đều biết, từ chị quản lý cho đến hội thực tập sinh của TFamilly đều biết, trưởng nhóm TFboys, nam thần trong lòng các thiếu nữ - Vương Tuấn Khải mắc bệnh sạch sẽ, mà còn thuộc loại rất nặng, như lời Vương Nguyên nói là hết thuốc chữa giai đoạn cuối.


Riêng việc cẩn thận phân loại đồ bẩn của từng người trong lồng giặt cũng rất tỉ mỉ, kì công của đội trưởng là đã đủ hiểu rồi ha.  


Mà cứ mỗi lần nhắc lại về vấn đề sạch sẽ là ai đó dường như rất tự hào, vỗ cái ngực lép tám ngàn năm khẳng định


-Em là người đặc biệt mắc bệnh sạch sẽ a ! Em căn bản chính là cảm giác bản thân mình không thích người khác dùng chung đồ với mình.


Hờ hờ, mỗi lần xem lại đoạn video này là tiểu đội trưởng của chúng ta lại rất muốn tự bép cho mình một phát. Chẳng là cách đây không lâu, trên sân khấu trước rất nhiều ánh mắt, dưới ánh đèn rực rỡ, thấy người nào đó mồ hôi lấm tấm trên chán nắn nót từng chữ, mà tác giả cũng chẳng nhớ rõ, đại loại chú MC bên cạnh đưa cho Vương Tuấn Khải một xấp giấy.


Chẳng biết lúc đó ma xui quỉ khiến thế nào, sau khi đưa giấy cho Vương Nguyên xong, tiểu đội trưởng quay lại mặt đao đúng chuẩn, tách nửa cái khăn giấy ra mặt dày đưa cho Dịch Dương Thiên Tỷ. Nhưng người có lòng chẳng tìm thấy nhau, Thiên Tỷ mắt chẳng buồn liếc tặng quả bơ to bự cho Vương Tuấn Khải. Mà Vương Tuấn Khải vẫn bất chấp tất cả mặt dày đeo bám, cứ mỗi lúc Thiên Tỷ viết xong một chữ lại hùng hổ đưa tay lên bộ dạng hùng hổ ấn cái khăn vào thằng bé, chỉ thiếu điều muốn nhảy dựng lên lau mồ hôi hộ Thiên Tỷ, nhìn buồn cười vô cùng.


Do thời tiết, hay gì gì đó nóng quá, tiểu đội trưởng cũng bắt đầu dùng cái khăn giấy lau mồ hôi, mà sau đó Dịch Dương Thiên Tỷ cũng viết xong nhận lấy cái khăn giấy ĐÃ QUA SỬ DỤNG.
Hành động này của đôi bạn trẻ đã để lại cho Vương Nguyên một cơn đau bụng đằng sau cánh gà. Mà lí do là cười quá nhiều.


-Đại ca ! Anh bảo anh sạch sẽ mà, anh bảo anh không thích người khác đùng chung đồ với anh mà. Dùng chung một chiếc khăn giấy nát bươm ? Anh cung gì dzợ ????



-…

Bên bờ vai phải của anh (2)

Bên bờ vai phải của anh (2)



Tác giả: Kokoro Ai

P/s: Có cảm giác Fic của bạn quá u tối rồi chăng? =))


Phần 2



Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất, khoảng thời gian mà tôi nhận thức rõ ràng trong cuộc đời sau này của Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ không còn Vương Tuấn Khải nữa. Tôi biết anh sẽ quay lại, nhưng hai ta cũng chẳng thể trở lại như xưa được nữa. Anh không thể trở lại làm cậu thiếu niên trong kí ức của tôi, cũng như tôi không còn nhận thức được đâu mới là bản thân mình.


Thời gian đó tôi lao vào đóng phim, ra single, album. Nhiều người dự đoán sau này Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ làm một cái gì đó chuyên về dance, nhưng họ đã lầm. Anh ra đi, Vương Tuấn Khải không ở Trung Quốc nữa nhưng không có nghĩa là những cảm xúc anh để lại cho tôi cũng đi theo anh, nếu được vậy phải chăng với tôi mọi thứ sẽ dễ dàng hơn? Tôi sợ dance, mỗi lần nhảy tôi lại không tự chủ được nhìn sang bên cạnh mình và ở đó KHÔNG CÓ AI, sẽ không có ai đứng bên cạnh chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, sẽ không có ai khi tôi nóng đưa khăn giấy cho tôi, khi tôi lạnh sẽ cầm tay tôi, khi tôi lo lắng sẽ không có ai nói “mọi chuyện sẽ ổn thôi” và cứ mỗi lần như thế tôi tưởng như có một con dao găm vào lồng ngực tôi, máu tươi đầm đìa.


Nếu không đóng phim thì chắc chắn ngày mai trại tâm thần sẽ có thêm một thành viên mới – từng là thần tượng. Đúng vậy, tôi sẽ phát điên với những cảm xúc, suy nghĩ của chính mình. Nhưng qua đó, tôi cũng khám phá ra được những khả năng khác của bản thân.


Đã có lúc, tôi nghĩ rằng, Dịch Dương Thiên Tỷ không thể không có Vương Tuấn Khải.
Và sự thật đã chứng minh, không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt.
Đã có lúc, tôi từng nghĩ, tôi không thể quan tâm, yêu thương bất cứ ai nhiều như đã từng yêu thương anh.


Rồi một ngày, cái người mà tôi tưởng không tôn tại ấy đã xuất hiện. Ai-chan, cô gái mang trong mình dòng máu Nhật- Anh, một người có rất nhiều điểm tương đồng với tôi. Ai-chan thông minh, Ai-chan mạnh mẽ, Ai-chan là người con gái mà không người nào trên thế gian này không thể không có cảm tình sau khi tiếp xúc dài lâu và quan trọng nhất Ai-chan không yêu tôi. Thật nực cười đúng không? Có thằng con trai nào muốn bạn gái mình yêu thằng khác không? Nhưng nếu Ai-chan yêu tôi có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ dám nói chuyện với cô ấy, tôi không muốn làm tổn thương một người con gái tốt như Ai-chan, vì dù cô ấy có tốt đến đâu tôi cũng không thể yêu Ai-chan được! Tôi từng có cảm giác, nếu mọi người thế gian này bao gồm cả thần thánh khiến một người con gái như Ai-chan phải đau đớn, thì thần thánh cũng đáng bị trừng phạt.


Nhưng trớ trêu thay, kẻ khiến Ai-chan phải đau đớn, tuyệt vọng lại tồn tại và tình cảm của cô ấy chẳng khác nào một khối u của xã hội, bị người đời nguyền rủa, ghê tởm.


-Tớ ghét cái xã hội này! Cái xã hội mà cậu giống như mọi người cậu sẽ được gọi là tốt còn ngược lại, nếu việc cậu khác người, cậu sẽ bị họ coi chẳng khác nào cặn bã.


-Ừ! Tớ cũng nghĩ thế!


Ai-chan và tôi đều cần một chỗ dựa, đều cần một “viên thuốc giảm đau” vì thế chúng tôi đến với nhau. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, kể từ ngày anh đi tôi thật sự cảm thấy vui vẻ, nhưng liệu tôi có hạnh phúc? Ai-chan có thể là “viên thuốc giảm đau” dành cho tôi, nhưng cô ấy không thể lấp đầy được sự trống rỗng ngày một lớn dần trong thế giới của tôi.


Một vài năm sau, khi tôi ngỡ rằng tôi đã có tình cảm với Ai-chan, đã thật sự yêu thương cô ấy bằng cả trái tim mình, khi hình ảnh về anh trong tôi chỉ còn là những giấc mộng dài, nhạt nhòa thì anh trở về.


Ngày anh trở về, buổi chiều hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, cơn mưa bất chợt xuất hiện, tí tách trên mái hiên của ngôi nhà. Tôi gặp lại anh.


-Bất ngờ không Thiên Tỷ?


Vương Nguyên xoa xoa ly rượu trong tay, ánh mắt tập chung vào sau lưng tôi


-Miyano không đến hả?


-Ừ!


-Hai cậu cãi nhau à?


-Cậu điên à?



Tôi cũng không nhớ rõ cuộc hẹn trong quán café ngày hôm đó, đọng lại trong kí ức tôi chỉ còn lại hình ảnh anh mỉm cười và nói “Đã có quá nhiều chuyện xảy ra nhỉ”. Trước kia tôi từng tưởng tượng ra ngày tôi gặp lại anh, tôi sợ anh và tôi sẽ trở thành hai con người xa lạ, sợ vẫn hai chiếc răng khểnh ngày ấy nhưng với tôi chúng xa vời chẳng khác nào viên đá quý trong tủ kính nhưng hiện tại trong tôi mọi nỗi đau đã hóa thành hư vô, mọi rối ren trong lòng cũng được tháo bỏ, nụ cười của anh khiến ngay cả cơn mưa cũng trở nên vui vẻ. Đó cũng là lúc tôi quyết định chấp nhận hành trình mười năm của chúng tôi trở thành kí ức, chấp nhận từ bỏ bầu trời đã gắn liền với thanh xuân của tôi. 


Cho đến tận bây giờ, dưới những khoảng trời riêng biệt tôi vẫn tự hỏi, liệu anh có còn nhớ về những ngày tươi sáng ấy??…

Bên bờ vai phải của anh (1)

Bên bờ vai phải của anh


Tác giả: Kokoro Ai

Couple: Khải Thiên

Thể loại: Ngược, u ám, hoài niệm


Phần 1


Sẽ là một điều gì đó rất ngớ ngẩn nếu bạn nói “Cả đời này tôi không thể quên …” Đúng! Thực ra trên thế giới không có gì là vĩnh cửu, có thể ngày hôm nay xảy ra những chuyện khiến bạn cảm thấy đau đớn, nhưng thời gian sẽ dần khiến nỗi đau ấy trở nên phai nhòa, rồi một ngày bạn sẽ nhận ra nó không còn khiến bạn đau đớn nữa. Điều đó cũng tương tự như khi bạn bị thương, dù vết thương đó có nghiêm trọng, xấu xí đến cỡ nào rồi cũng sẽ lành, không có vết thương nào có thể chảy máu mãi, không có nỗi đau nào có thể cùng bạn đi đến cuối đời, có chăng nó để lại trong lòng bạn vết sẹo mà thôi, nhưng thời gian cũng sẽ phủ nên nó, khiến nó phải mờ đi.


Tôi cũng không dám chắc chắn liệu sau mười năm, hai mươi năm nữa tôi có còn nhớ về Vương Tuấn Khải với những cảm xúc như ngày đó không nhưng tôi biết chắc chắn từ khi tôi còn là một cậu bé luôn đứng bên anh cho đến khi trưởng thành tôi vẫn không sao quên được mùa hè năm đó.


10 năm trước. Tại nơi những cành hoa lạc tiên vẫn trải dài trên con đường ngập tràn ánh nắng. Trên bầu trời trong xanh, những đám mây cứ kéo dần lên tạo thành những hình thù kì quái. Dưới khoảng trời rộng lớn, tôi và anh đã cùng nắm tay nhau đi qua những con đường, cùng ngắm nhìn bầu trời. Ngày hôm đó tôi tự hỏi “Liệu bầu trời mà anh và em cùng nhìn thấy có giống nhau không?”


Mỗi lần ở cạnh nhau tôi đều không tự kìm chế được mà cảm thấy ấm áp, bình yên. Và không biết từ lúc nào, tôi đã tham lam giữ riêng cho mình cảm giác ấy. Tôi biết đó là tội lỗi, nhưng vẫn không sao khống chế được bản thân.


Rồi thời gian dần trôi, mỗi ngày đi qua, tôi và anh lại lớn dần lên. Ngày anh mười tám tuổi cũng là lúc công ty quyết định thay đổi hình tượng của anh, họ nói anh không thể mãi mang hình tượng cậu bé 14 tuổi. Với quyết định này, anh không phản đối nhưng tôi hiểu rằng, từ xưa đến nay, tình cảm, con người của anh đối với tôi, với Nguyên, với tứ diệp thảo vốn xuất phát từ sự chân thành chứ không phải hình tượng gì hết. Có thể với người khác, hai từ “hình tượng” là cái tôi, là tất cả những gì họ theo đuổi và bảo vệ nhưng với anh nó không phải là tất cả. Anh không phải là Vương Tuấn Khải lãnh khốc gì đó, anh là anh, là một chàng trai luôn cố gắng cho ước mơ của bản thân, trong giới nghệ thuật đầy rối ren, phức tạp này anh sớm trưởng thành, anh mạnh mẽ không có nghĩa là anh lãnh khốc, lúc vui vẻ thì anh cùng Nguyên làm mấy trò kì quái trêu mèo chọc chó, lúc lên cơn anh trở nên cáu bẳn, lúc buồn anh tự thu mình vào một góc. Đó mới là anh, là Vương Tuấn Khải mà tôi biết.


-Vương Tuấn Khải là Vương Tuấn Khải, hãy để anh ấy làm những gì mà anh ấy muốn. Làm ơn, đừng cộp hai chữ “hình tượng” lên người anh ấy.  Anh ấy không phải món hàng mà cần cái mác mang hai chữ “hình tượng”.


Sau đó tất nhiên là một trận cãi vã xảy ra, đúng hơn là tôi đã bị quản lý giáo huấn một trận tơi bời sau khi từ phòng giám đốc trở về nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận và đó không phải là lời nói trong lúc bốc đồng. Giờ nghĩ lại tôi lại cảm thấy buồn cười, anh là thần tượng, là một thanh niên 18 tuổi chứ không phải một cậu bé 14 tuổi đương nhiên việc xác định hình tượng, hướng đi trong tương lai là không thể tránh khỏi. Chỉ là, tôi sợ … chặng đường sau này sẽ không có anh bên cạnh, sợ mỗi lần nhìn qua bên phải sẽ không còn nhìn thấy anh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng cả về hiện tại và tương lai.


-Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!


Anh nhìn tôi, hai mắt nheo lại mỉm cười an ủi. Có lẽ tôi nên nói gì đó, nhưng bất chợt tất cả đều trở nên vô nghĩa với tôi. Tôi im lặng, tựa đầu vào vai anh, tôi không nhớ rõ lúc đó là anh tựa vào tôi hay ngược lại chỉ biết rằng nụ cười và bờ vai rộng lớn của anh khiến cái nắng gay gắt đặc trưng của Trùng Khánh ngoài kia không còn quá khó chịu nữa.


Cứ như vậy, suốt mấy năm qua, khi mà tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục, kể cả những giây phút cô đơn, buồn tủi chỉ cần anh ở bên, không cần nói gì nhiều, đơn giản là một nụ cười, một ánh mắt và bờ vai phải nhàn nhạt mùi nắng của anh cũng đủ để tôi cảm thấy bình yên. Với tôi đó là hạnh phúc 
 

Như kì vọng của nhiều người TFboys đã tạo nên một cơn đại địa chấn với nền công nghiệp giải trí Trung Quốc. Độ nổi tiếng của ba người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỷ đạt đến đỉnh cao. Đó cũng là lúc chúng ta cũng trở nên bận rộn với lịch trình riêng, cũng vì thế mà số lần tôi và anh gặp nhau cũng trở nên ít ỏi, nhiều thì một tuần vài ba cuộc điện thoại, một tháng ngó mặt nhau được một hai lần. Chặng đường từ Trùng Khánh tới Bắc Kinh chưa bao giờ xa đến vậy. Trong suốt mười năm, tôi đã dần quen với việc có anh ở bên cạnh, cũng quen với việc bất cứ lúc nào nhìn sang bên phải cũng thấy anh đứng đó nhăn nhở khoe hai chiếc răng nanh mà hiện tại chỉ còn mình tôi, dù chỉ một bước đi với tương lai thôi cũng khiến tôi trở nên lo lắng, chưa bao giờ tôi ghét cái tương lai đó như vậy.


Nhưng nó chưa phải là điều tệ nhất, mọi thứ chỉ thật sự trở nên tồi tệ khi chuyện đó xảy ra. Sau hành trình mười năm, sau concert đỉnh cao của TFboys, anh sang Nhật xây dựng sự nghiệp riêng. Vương Nguyên, fan cùng nhiều người khác đều không quá bất ngờ trước quyết định của anh, đơn giản TFboys đã bước đến đỉnh cao và đó cũng là lúc ba chúng ta phải tách ra, bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình. Nhưng Vương Nguyên, fan không bất ngờ không có nghĩa là tôi cũng vậy. Đó là một cú sốc với tôi, ngày hôm ấy, tôi không biết gì hơn, cũng không quan tâm cái tương lai sau này của tôi sẽ thế nào, chỉ biết rằng, tương lai đó không có anh, không có Vương Tuấn Khải… 


Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015