Bên bờ vai phải của
anh
Tác giả: Kokoro Ai
Couple: Khải Thiên
Thể loại: Ngược, u ám, hoài niệm
Phần 1
Sẽ là một điều gì đó rất ngớ ngẩn nếu bạn nói “Cả đời này tôi không thể
quên …” Đúng! Thực ra trên thế giới không có gì là vĩnh cửu, có thể ngày hôm
nay xảy ra những chuyện khiến bạn cảm thấy đau đớn, nhưng thời gian sẽ dần khiến
nỗi đau ấy trở nên phai nhòa, rồi một ngày bạn sẽ nhận ra nó không còn khiến bạn
đau đớn nữa. Điều đó cũng tương tự như khi bạn bị thương, dù vết thương đó có
nghiêm trọng, xấu xí đến cỡ nào rồi cũng sẽ lành, không có vết thương nào có thể
chảy máu mãi, không có nỗi đau nào có thể cùng bạn đi đến cuối đời, có chăng nó
để lại trong lòng bạn vết sẹo mà thôi, nhưng thời gian cũng sẽ phủ nên nó, khiến
nó phải mờ đi.
Tôi cũng
không dám chắc chắn liệu sau mười năm, hai mươi năm nữa tôi có còn nhớ về Vương
Tuấn Khải với những cảm xúc như ngày đó không nhưng tôi biết chắc chắn từ khi
tôi còn là một cậu bé luôn đứng bên anh cho đến khi trưởng thành tôi vẫn không
sao quên được mùa hè năm đó.
10 năm trước.
Tại nơi những cành hoa lạc tiên vẫn trải dài trên con đường ngập tràn ánh nắng.
Trên bầu trời trong xanh, những đám mây cứ kéo dần lên tạo thành những hình thù
kì quái. Dưới khoảng trời rộng lớn, tôi và anh đã cùng nắm tay nhau đi qua những
con đường, cùng ngắm nhìn bầu trời. Ngày hôm đó tôi tự hỏi “Liệu bầu trời mà
anh và em cùng nhìn thấy có giống nhau không?”
Mỗi lần ở cạnh
nhau tôi đều không tự kìm chế được mà cảm thấy ấm áp, bình yên. Và không biết từ
lúc nào, tôi đã tham lam giữ riêng cho mình cảm giác ấy. Tôi biết đó là tội lỗi,
nhưng vẫn không sao khống chế được bản thân.
Rồi thời
gian dần trôi, mỗi ngày đi qua, tôi và anh lại lớn dần lên. Ngày anh mười tám
tuổi cũng là lúc công ty quyết định thay đổi hình tượng của anh, họ nói anh
không thể mãi mang hình tượng cậu bé 14 tuổi. Với quyết định này, anh không phản
đối nhưng tôi hiểu rằng, từ xưa đến nay, tình cảm, con người của anh đối với
tôi, với Nguyên, với tứ diệp thảo vốn xuất phát từ sự chân thành chứ không phải
hình tượng gì hết. Có thể với người khác, hai từ “hình tượng” là cái tôi, là tất
cả những gì họ theo đuổi và bảo vệ nhưng với anh nó không phải là tất cả. Anh
không phải là Vương Tuấn Khải lãnh khốc gì đó, anh là anh, là một chàng trai
luôn cố gắng cho ước mơ của bản thân, trong giới nghệ thuật đầy rối ren, phức tạp
này anh sớm trưởng thành, anh mạnh mẽ không có nghĩa là anh lãnh khốc, lúc vui
vẻ thì anh cùng Nguyên làm mấy trò kì quái trêu mèo chọc chó, lúc lên cơn anh
trở nên cáu bẳn, lúc buồn anh tự thu mình vào một góc. Đó mới là anh, là Vương
Tuấn Khải mà tôi biết.
-Vương Tuấn
Khải là Vương Tuấn Khải, hãy để anh ấy làm những gì mà anh ấy muốn. Làm ơn, đừng
cộp hai chữ “hình tượng” lên người anh ấy.
Anh ấy không phải món hàng mà cần cái mác mang hai chữ “hình tượng”.
Sau đó tất
nhiên là một trận cãi vã xảy ra, đúng hơn là tôi đã bị quản lý giáo huấn một trận
tơi bời sau khi từ phòng giám đốc trở về nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận và
đó không phải là lời nói trong lúc bốc đồng. Giờ nghĩ lại tôi lại cảm thấy buồn
cười, anh là thần tượng, là một thanh niên 18 tuổi chứ không phải một cậu bé 14
tuổi đương nhiên việc xác định hình tượng, hướng đi trong tương lai là không thể
tránh khỏi. Chỉ là, tôi sợ … chặng đường sau này sẽ không có anh bên cạnh, sợ mỗi
lần nhìn qua bên phải sẽ không còn nhìn thấy anh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy lo
lắng cả về hiện tại và tương lai.
-Rồi mọi
chuyện sẽ ổn thôi!
Anh nhìn
tôi, hai mắt nheo lại mỉm cười an ủi. Có lẽ tôi nên nói gì đó, nhưng bất chợt tất
cả đều trở nên vô nghĩa với tôi. Tôi im lặng, tựa đầu vào vai anh, tôi không nhớ
rõ lúc đó là anh tựa vào tôi hay ngược lại chỉ biết rằng nụ cười và bờ vai rộng
lớn của anh khiến cái nắng gay gắt đặc trưng của Trùng Khánh ngoài kia không
còn quá khó chịu nữa.
Cứ như vậy,
suốt mấy năm qua, khi mà tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục, kể cả những giây
phút cô đơn, buồn tủi chỉ cần anh ở bên, không cần nói gì nhiều, đơn giản là một
nụ cười, một ánh mắt và bờ vai phải nhàn nhạt mùi nắng của anh cũng đủ để tôi cảm
thấy bình yên. Với tôi đó là hạnh phúc
Như kì vọng
của nhiều người TFboys đã tạo nên một cơn đại địa chấn với nền công nghiệp giải
trí Trung Quốc. Độ nổi tiếng của ba người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch
Dương Thiên Tỷ đạt đến đỉnh cao. Đó cũng là lúc chúng ta cũng trở nên bận rộn với
lịch trình riêng, cũng vì thế mà số lần tôi và anh gặp nhau cũng trở nên ít ỏi,
nhiều thì một tuần vài ba cuộc điện thoại, một tháng ngó mặt nhau được một hai
lần. Chặng đường từ Trùng Khánh tới Bắc Kinh chưa bao giờ xa đến vậy. Trong suốt
mười năm, tôi đã dần quen với việc có anh ở bên cạnh, cũng quen với việc bất cứ
lúc nào nhìn sang bên phải cũng thấy anh đứng đó nhăn nhở khoe hai chiếc răng
nanh mà hiện tại chỉ còn mình tôi, dù chỉ một bước đi với tương lai thôi cũng
khiến tôi trở nên lo lắng, chưa bao giờ tôi ghét cái tương lai đó như vậy.
Nhưng nó
chưa phải là điều tệ nhất, mọi thứ chỉ thật sự trở nên tồi tệ khi chuyện đó xảy
ra. Sau hành trình mười năm, sau concert đỉnh cao của TFboys, anh sang Nhật xây
dựng sự nghiệp riêng. Vương Nguyên, fan cùng nhiều người khác đều không quá bất
ngờ trước quyết định của anh, đơn giản TFboys đã bước đến đỉnh cao và đó cũng
là lúc ba chúng ta phải tách ra, bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình. Nhưng
Vương Nguyên, fan không bất ngờ không có nghĩa là tôi cũng vậy. Đó là một cú sốc
với tôi, ngày hôm ấy, tôi không biết gì hơn, cũng không quan tâm cái tương lai
sau này của tôi sẽ thế nào, chỉ biết rằng, tương lai đó không có anh, không có
Vương Tuấn Khải…