Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

[TFboys Fanfiction] Dây Leo chap 1

Dây Leo


Author:  Kokoro Ai

Couple: Dịch Dương Thiên Tỷ X Vương Tuấn Khải

Summary: Những cảm xúc đó cứ như những sợi dây mây leo dần quấn quýt, xiết chặt khắp cơ thể và tâm hồn tôi, dẫu biết rằng tình cảm này là sai trái, là đớn đau, dẫu biết rằng tình cảm này sẽ mãi mãi không đến được với anh nhưng tôi vẫn tin vào một điều kì diệu, dù tình cảm này dạt dào vô tận như biển cả hay chẳng khác nào một khối u của xã hội, dù đó là thiên trường địa cửu hay địa ngục sâu thẳm vì với tôi gặp anh đã là một điều kì diệu…

Bạn có tin không? Một thứ tình cảm thậm chí còn làm bạn đau đớn hơn cả tình yêu?



Chap 1: Gặp nhau!



Mưa không ngừng rơi…


Mưa xóa trắng cả một khoảng trời ngày hôm đó…


Những hạt mưa nhỏ bé tí tách rơi trên mái hiên, rửa trôi mọi muộn phiền, xua tan đi cái nóng như đổ lửa của Trùng Khánh . Bọt mưa vương đầy trên những tàn dây leo xanh thẫm…


Và Vương Tuấn Khải đã gặp Dịch Dương Thiên Tỷ vào một chiều mưa như thế. Lần đầu tiên gặp Thiên Tỷ, cậu đã để lại trong Vương Tuấn Khải những xúc cảm thật sự rất khó phai nhạt, mang đậm màu sắc và thương hiệu của Dịch thiếu gia – Dịch Dương Thiên Tỷ.


Khi tất cả mọi người trong TFamily đều đang bàn tán về Dịch Dương Thiên Tỷ, người không thuộc sự quả lý của TFent nhưng đã xuất sắc vượt qua các thực tập sinh của TFamily để trở thành mảnh ghép thứ 3 của TFboys. Dịch Dương Thiên Tỷ thành công trên sự thất bại, trên nước mắt của vô số người khác, chính xác đó là những suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Tuấn Khải. 


Nhưng cũng chẳng có gì quá to tát cả, trong thế giới vô vàn “tươi đẹp” này, cạnh tranh khốc liệt là một điều không thể thiếu. Nếu anh thắng thì tôi thua, thắng làm vua thua làm giặc nên đó cũng là điều dễ hiểu. Vì bản thân cậu và Vương Nguyên cũng đã phải trải qua một thời gian rất dài khổ luyện, cạnh tranh với các đối thủ khác mới có thể có mặt tại đây ngày hôm nay, chưa kể điều đó khiến cho tâm hồn đầy hiếu thắng của đứa trẻ vừa tròn 14 mùa rau má như Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng kích thích.


Mà trong lúc tâm hồn của Khải đại nhân còn đang ngao du trên chín tầng mây, đồng chí Vương Nguyên chính là người thực tế hơn cả. Cậu không ngừng đi đi lại lại, chốc chốc lại nhòm đồng hồ và rú lên như khỉ khiến cho cái kẻ tâm hồn đang phiêu dạt kia cũng phải cáu tiết gào lên


-Vương Nhị Nguyên!!! Anh thề nếu cậu chạy thêm vòng nữa anh không ngại trói cậu vào gốc cây 
bên ngoài công ty cho bàn dân thiên hạ được mở rộng tầm mắt chiêm ngưỡng bộ dạng gào rú chẳng khác nào con khỉ bị giẫm phải đuôi của cậu đâu.


Có lẽ là do lời nói mang đậm tính chất “quan tâm” của đại ca mà Vương Nguyên đã thức tỉnh, cậu ngừng đi lại, khóe môi không ngừng nhếch lên mỉa mai cái kẻ đang nằm dài trên chiếc shopa Na-uy chính hiệu. Không buồn quan tâm đến Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên  nhảy tót lên ghế, tự lấy cho mình một cốc nước hạ hỏa.


-          Anh cứ thử làm thế xem đại ca, xem tập đoàn staff có đè bẹp anh trước khi anh phá hoại hình tượng của em không, nếu muốn anh có thể thử. Nhưng sau đó đừng có khóc lóc năn nỉ em cứu anh.


Vương Tuấn Khải không buồn đáp lại lời Vương Nguyên vì trong lòng cậu cũng hiểu rõ nỗi lo lắng đó… chỉ là bản thân cậu là đại ca, hơn nữa cậu rất khinh thường mấy hành động khoa trương như vậy.  Chứ trong lòng cậu lúc này cũng đang có hàng ngàn câu hỏi…


Phải là người quái vật đến độ nào mới có thể vượt qua hàng ngàn người?


Liệu có thể hòa hợp được với nhau?


Vương Tuấn Khải cũng đã từng tưởng tượng qua, Dịch Dương Thiên Tỷ là một cậu bé ấm áp và ngọt ngào như Vương Nguyên hay tràn đầy nhiệt huyết, rực rỡ đến mức sáng chói hoặc vô cùng kiêu ngạo. Nhưng có là loại người gì đi chăng nữa, sau này trở thành anh em, đồng chí cùng nhau chiến đấu, đồng hành thì cậu cũng sẽ vô cùng dung túng và bảo vệ. Vì sao lại ư? Ai bảo Vương Tuấn Khải cậu đây là đại ca, cậu tuyệt đối sẽ đập tơi tả bầm dập kẻ nào dám coi thường đàn em của cậu.


Hờ hờ, nhưng đời không như là mơ trái ngược với những suy nghĩ điên rồ của Vương Tuấn Khải. Đúng 3 giờ chiều, Dịch Dương Thiên Tỷ được quản lý đưa vào phòng. Thiên Tỷ đứng đó, ngay trước mặt Vương Tuấn Khải, hai tay ôm lấy chiếc ba lô, đôi mắt hổ phách xa xăm vô định, nom Thiên Tỷ không khác nào một con mèo đơn độc.


- Xin chào! Em là Dịch Dương Thiên Tỷ!


Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn Vương Tuấn Khải đúng hơn là nhìn Vương Nguyên, miệng phát ra những thanh mơ hồ khiến hai thằng đực rựa duy nhất trong căn phòng nhỏ nhắn, xinh xắn, lung linh hường phấn chưa đến 100m2 này cứ ngỡ là ảo giác. Mà có lẽ là ảo giác thật, vì chẳng hiểu do trời mưa hay thế nào mà Vương Tuấn Khải chợt nhận ra trong đôi mắt Dịch Dương Thiên Tỷ dường như chứa đựng cả một bầu trời nhưng trong bầu trời đó không hề có người đang đối diện là cậu với Vương Nguyên. Lòng Vương Tuấn Khải chợt trùng xuống, cậu không rõ lúc đó trong lòng mình là cảm giác gì đến mãi sau này khi lớn hơn một chút cậu mới biết đó là đau, đó là thương.


Dịch Dương Thiên Tỷ chỉ bằng tuổi Vương Nguyên, cậu hoàn toàn có thể là một cậu bé rực rỡ như ánh mặt trời mùa hè, nhưng … Vương Tuấn Khải không biết một đứa trẻ như Thiên Tỷ đã phải lớn lên trong môi trường như thế nào mới có thể cho cậu cảm giác cậu ta dường như già hơn cả mình vậy. Mà rõ dàng là cậu hơn cậu ta một tuổi.  

Bỏ mặc Vương Tuấn Khải đang đứng đực ra như phỗng ở bên cạnh, Vương Nguyên tiến lại gần Dịch Dương Thiên Tỷ, hai mắt long lanh, lấp lánh như tỏa ra hàng ngàn hàng vạn tia nắng, vô cùng ấm áp. Cậu nắm chặt hai bàn tay Thiên Tỷ, miệng không ngừng mấp máy nói ra lời những lời khiến trời xanh cũng phải xúc động.


- Tớ không biết cậu ngại gì, nhưng sau này chúng ta sẽ hoạt động cùng nhau, trước lạ sau quen. Tớ là Vương Nguyên, còn cái thằng đang đứng đực ra bên cạnh tớ, ừm … phải rồi, cái thằng mặt đao đó chính là Vương Tuấn Khải đại ca trong truyền thuyết của chúng ta.


 Vương Tuấn Khải quay lại tặng Vương Nguyên một ánh mắt có thể nói là “nhu tình như nước”, Nguyên Nguyên tý nữa cậu chết với anh, nhìn bộ dạng của cậu anh thật sự rất muốn nhét cái rẻ lau vào miệng cậu coi cậu còn xàm ngôn được hay không. Anh đao á? Xem lại mặt hàng đi, một người đẹp trai ngời ngời, khí phách bất phàm như anh mà cậu có thể nghĩ thế, thật sự là cậu muốn vào Ca Nhạc Sơn mà Nguyên Nguyên.  Đó chính xác là những suy nghĩ thật sự trong cái đầu “đen tối” của Vương Tuấn Khải lúc đó. Nhưng tất nhiên để bảo vệ hình tượng “đại ca hoàn mĩ, thương người già kính em nhỏ” Vương Tuấn Khải đành chấp nhận hi sinh anh dũng .


- Em đừng nghe nó nói lăng nhăng! Anh là Vương Tuấn Khải, anh và Nguyên có xem qua bản lý lịch của em rồi, em với Nguyên bằng tuổi nhau nên hai đứa cố gắng giúp đỡ nhau nhé!


3 nhận xét:

  1. Fic hay quá,mau ra chap mới nha bạn <3

    Trả lờiXóa
  2. Cho e hỏi cái này là fic Khải Thiên(Vãng Tích) hay là Thiên Khải(Hồng Trần) vậy ạ?

    Trả lờiXóa